Review ngắn – Đam Mỹ: Dị giới/Thú nhân/ABO/Tận thế… [T] (4)


List review ngắn – Đam mỹ: Dị giới/Thú nhân/ABO/Tận thế…


Tạ Thiên Đăng

♥ Quyền chủ (song trùng sinh, tương lai, showbiz, H, HE)

Tôi rất ngạc nhiên khi mình có thể nuốt được bộ này. Ban đầu còn cảm thấy, ồ, truyện H nhưng có nội dung, diễn biến sự kiện gây tò mò. Cuối cùng thì chỉ thấy phí thời gian. Tô Hằng là chuẩn hội chứng Stockholm, bị hành hạ cưỡng ép 10 năm mà yêu được Ân Dã Bạch. Sau khi trùng sinh, Tô Hằng yêu hèn mọn, yêu đê tiện, chẳng ra tình yêu nữa. Ân Dã Bạch thì kiếp trước thấy Tô Hằng thú vị thôi, chứ tôi chả nhìn ra yêu chỗ nào. Kiếp này cũng phải lên giường một thời gian dài sau mới có cái gọi là yêu. Tuy nhiên, giữa hai người chênh lệch quá lớn. Tô Hằng đặt mình vào thế yếu, Ân Dã Bạch lại thích “não bổ”, nên tôi vừa thương vừa tức Tô Hằng. Nhiều khi giận Tô Hằng không chịu nói thẳng hết mà chỉ lo sợ trái ý Ân Dã Bạch, nhưng nghĩ lại, Tô Hằng nói thật Ân Dã Bạch cũng đâu có tin. Một mối quan hệ không tín nhiệm, toàn lo lắng sợ hãi. Một bên cứ suốt ngày hạ mình, một bên quen quyền thế, quen mọi người truy phủng, lên giường với người khác thì coi như điều bình thường. Thế mà cũng gọi là tình yêu? Tôi mà là Tô Hằng chắc tôi mệt chết đi. Tác giả còn cố nhấn mạnh Ân Dã Bạch không tín nhiệm nhưng vẫn yêu Tô Hằng nữa chứ. Rất vớ vẩn. Yêu mà không có tín nhiệm còn gọi là yêu? Nói chung là ý tưởng được nhưng vì muốn chèn H (?!) nên đâm lung tung, kết quả là một mớ lộn xộn gây bức xúc.



Tam Thu Hoằng/三秋泓

Nước đọng sinh lan/死水生澜 (ABO, hiện đại, ngụy tiền hôn hậu ái, AxO, MB, niên hạ, HE)

Chu Mịch Bạch là một Alpha rất tốt, rất ôn nhu săn sóc, lại tài giỏi đẹp trai, là đối tượng trong mộng của vô số Omega. Chu Mịch Bạch từng theo đuổi một Omega tên Lý Uyển. Lý Uyển là mối tình đầu, là bạch nguyệt quang, nhưng lại yêu thích OO. Người Lý Uyển yêu là một Omega tên Minh Tuần, làm cùng phòng thí nghiệm. Theo tin đồn, Minh Tuần là một Omega dâm đãng tùy tiện, chỉ cần có tin tức tố dễ ngửi và vẻ ngoài đẹp là có thể 419. Lần đầu tiên Chu Mịch Bạch gặp Minh Tuần không tính là tốt đẹp. Lúc đó, Minh Tuần đang abcxyz và van nài tên Alpha kia đừng ký hiệu mình. Các lần tiếp theo cũng không bớt chật vật. Chu Mịch Bạch thiện lương tốt bụng, một lòng muốn giúp đỡ Minh Tuần, Minh Tuần lại quá tự ti, chán ghét bản thân, lại dần mê luyến ấm áp từ Chu Mịch Bạch. Giữa hai người xảy ra rung động nhưng không ai dám để đối phương biết. Trong một lần không nhịn được, phát tình, Minh Tuần bị Chu Mịch Bạch ký hiệu. Minh Tuần luôn cho rằng Chu Mịch Bạch vì tốt bụng mới giúp đỡ mình, mình không thể mặt dày đòi hỏi nhiều hơn. Chu Mịch Bạch lại nghĩ Minh Tuần là bị mình cưỡng ép, không yêu thích mình. Rồi Chu Mịch Bạch còn phát hiện ra Minh Tuần đăng ký phẫu thuật gỡ bỏ tuyến thể. Minh Tuần ban đầu được thể hiện khá tra, nhưng rồi được giải thích đàng hoàng và hợp lý. Điểm không hài lòng nhất chắc chắn là vụ không nói thẳng với nhau, giấu giấu giếm giếm để hiểu nhầm xảy ra. Mãi đến tận khi tuyến thể của Minh Tuần vỡ nát lần nữa, Chu Mịch Bạch mới tìm hiểu được đầu đuôi mọi việc. Tổng thể hơi nhạt do truyện ngắn, tác giả không đi sâu, không đầu tư nhiều. Đọc giải trí vẫn ổn, song không gây ấn tượng mấy.



Tang Tâm Bệnh Cuồng Đích Qua Bì/丧心病狂的瓜皮

♥ Tình cuối (ABO, AxO, ngược, hiện đại, HE)

Văn Kha kết hôn với Trác Viễn mười năm, không hề hạnh phúc. Vì là Omega cấp E nên Văn Kha khó có con. Đồng thời do quá hèn mọn yếu nhược, Trác Viễn chán Văn Kha và đi ngoại tình. Văn Kha giải phẫu xóa ký hiệu và vào thời kỳ suy yếu. Trác Viễn dẫn Văn Kha tới công ty LM cung cấp các dịch vụ an ủi Omega, ở đây họ gặp Hàn Giang Khuyết. Sau đó là dần bóc trần quá khứ 10 năm trước. Hàn Giang Khuyết ghét Omega ra mặt, khiến Văn Kha tổn thương khi Văn Kha phân hóa muộn thành Omega cấp E. Văn Kha vào kỳ phát tình, Hàn Giang Khuyết tới tìm Văn Kha nhưng đã quá muộn, Văn Kha đã được Trác Viễn đánh dấu tạm thời. Đây xem như là dấu mốc bắt đầu 10 năm xa nhau và hàng loạt sự kiện ảnh hưởng đến tiền đồ và con người Văn Kha. Thực ra bản thân tôi là người luôn ưu tiên mình trên hết, nên hoàn toàn không đồng tình được với Văn Kha. Có thể hiểu, nhưng không thông cảm nổi. Vì tất cả khó khăn khổ sở của Văn Kha đều bắt nguồn từ chính sự lựa chọn của anh. Từ việc trốn tránh không nói rõ ràng với Hàn Giang Khuyết, lựa chọn im lặng trong việc bị ụp nồi gian lận thi cử, biết Trác Viễn và nhà họ Trác gián tiếp khiến anh bị đuổi học cũng vẫn im lặng và ở bên Trác Viễn 10 năm… Sau này còn trách cứ Hàn Giang Khuyết tại sao lại hận Trác Viễn, hãy quên lãng làm lại từ đầu… Tất cả mọi thứ đều do Văn Kha, và chính Văn Kha biết điều đó, nên mới hèn nhát tự ti trốn tránh và xem như chưa có gì xảy ra, nghĩ rằng như thế là có thể giải thoát. Tôi từng nghĩ Văn Kha có hơi yếu đuối nhưng nội tâm hẳn rất mạnh mẽ, mà tôi sai rồi. Văn Kha thực sự yếu đuối từ trong ra ngoài. Ngoại trừ việc Văn Kha không yêu Trác Viễn, hoàn toàn là ảnh hưởng của ký hiệu, thì tôi không quá thích nhân vật này, dù cũng không ghét,… Có lẽ do tính cách hợp Hàn Giang Khuyết hơn nên cảm thấy đồng tình với Hàn Giang Khuyết nhiều hơn. Tuy nhiên, thực tế thì bộ truyện này được miêu tả tâm lý khá tuyệt, kiểu như giải thích rõ ràng và khá chi tiết về diễn biến tâm lý của từng nhân vật.

♥ Tình yêu bất thường xuất hiện rồi (ABO, AxO, ngược, hiện đại, HE)

Tôi thích Phó Tiểu Vũ ở đây hơn ở bộ Tình cuối, nhưng ngược lại, tôi lại không nhiều thiện cảm với Hứa Gia Lạc ở đây bằng Tình cuối. Phó Tiểu Vũ là một Omega mạnh mẽ cứng rắn, tinh anh cán bộ, hoàn toàn không phải là kiểu Hứa Gia Lạc nghĩ mình sẽ dây dưa cùng. Vợ cũ của Hứa Gia Lạc là một Omega ngọt ngào song không quá yêu Hứa Gia Lạc, chỉ hưởng thụ những thứ Hứa Gia Lạc mang lại. Hứa Gia Lạc quyết định ly hôn cho cả hai tự do, nhờ Hàn Giang Khuyết và Văn Kha mới quen được Phó Tiểu Vũ. Ban đầu hai người không ưa nhau chút nào. Tuy nhiên, họ lại dần xích gần nhau. Cho tới khi đứa con trai của Hứa Gia Lạc trở về, Hứa Gia Lạc không muốn tổn thương con trai nên lựa chọn tổn thương Phó Tiểu Vũ, chia tay với Phó Tiểu Vũ trong ngày sinh nhật và khi Phó Tiểu Vũ tự nhét buttplug tặng bản thân như một món quà. Đọc đến đây kiểu ??? Ủa gì kỳ, việc mất mặt đau khổ như thế mà bỏ qua được thì chắc chỉ có rộng lượng lắm. Ngược Hứa Gia Lạc cũng không nhiều như tưởng tượng, dù cái cấp độ tổn thương này ăn đứt vô số lần ngược nhỏ trong truyện khác. Đọc đến cuối cũng mất cảm xúc luôn, vì thực tế Phó Tiểu Vũ vẫn yêu Hứa Gia Lạc, nên cuối cùng tha thứ dễ ợt. Nói chung tổng thể ổn với những ai thích đọc kiểu này. Tôi đánh giá nó ở mức đọc giải trí được. 



Thanh Loan Cửu Tiêu/青鸾九霄

♥ Thần vực/神域 (trùng sinh, võng du, tương lai, dị giới, ma pháp, HE)

Đây là một truyện dị giới Tây phương (có tinh linh, Nhân tộc, Long tộc….) đội lốt toàn tức võng du. Thế giới hiện thực không có mấy, phần lớn toàn là thăng cấp làm nhiệm vụ trong game. Mục Xuyên, tên trong game là Vong Xuyên, kiếp trước bị người lừa rồi giết chết do ghen tỵ. Sống lại, Mục Xuyên vào game sớm hơn, trở thành tinh linh bóng đêm duy nhất toàn game. Truyện tập trung chủ yếu vào cá nhân Mục Xuyên trong game, đi thăng cấp, làm nhiệm vụ, với cameo là NPC. Kể cả khi gặp Kình Thương/Vạn Sĩ Bác, yêu đương rồi, Mục Xuyên vẫn thường một mình. Báo thù rửa hận cũng chỉ là một phần nhỏ, là chất xúc tác và giải thích cho một vài cách làm của Mục Xuyên, chứ sự xuất hiện của đám phản diện Thiên Vũ, Lô Chu….cực ít. Tình cảm hỗ động giữa Mục Xuyên và Kình Thương cũng ít ỏi, thi thoảng xen kẽ cho độc giả không quên đây là đam mỹ thôi. Thành ra có thể nói câu chuyện chậm nhiệt. Nhưng với những ai yêu thích võng du, đây là một câu chuyện ổn vì tác giả miêu tả mọi thứ trong game khá tỉ mỉ. Cá nhân tôi thấy nó cũng được, ít nhất thì dù tôi không đọc tỉ mỉ song vẫn không drop truyện (dù lướt vèo vèo).



Thanh Sắc Vũ Dực/青色羽翼

Nam thần, lượn đi mà (xuyên sách, dị giới, ma pháp, HE)

Truyện này rất hài. Cố Yển nhiều lúc thấy đáng thương nhưng tôi chỉ biết cười không ngừng. Aw! Cậu ấy cute vô cùng, bảo sao Sơ Hàn yêu si mê như thế. Đương nhiên cũng có một phần là do trí tưởng tượng của Sơ Hàn hơi quá mức nên độ hảo cảm của Cố Yển xoát nhanh và chính xác quá, song không như thế thì hẳn CP này không bao giờ thành, vì Cố Yển chỉ mong tránh xa nam chính biến thái thần kinh thôi. Cơ mà thật ra khá tội Sơ Hàn. Hắn hắc hóa là có nguyên nhân. Khi sự thật phơi bày hắn không khống chế được hắc ám trong lòng nữa. Nếu không phải Cố Yển xuất hiện, tạo hiệu ứng bươm bướm khiến mọi thứ thay đổi, Sơ Hàn làm sao tìm được ấm áp và yên bình mong muốn để trở thành người tốt đây. Tình cảm của Sơ Hàn cũng không bị ảnh hưởng bởi vẻ bề ngoài nên thật sự chân thành. Đây cũng là lần đầu tôi đọc truyện có nam chính mập ú như thế này đó, dù rằng bản chất vốn là tinh linh mỹ lệ, nhưng không ai rõ điều này cả mà chỉ nhìn thấy thân hình béo mập của cậu thôi. Cảm xúc mới lạ khiến ấn tượng của tôi về truyện không tệ. Hành văn tốt, cấu tứ chặt chẽ logic. Tuy Cố Yển hay dựa theo cốt truyện mà áp cho Sơ Hàn nhiều hiểu nhầm, nhưng may là về sau cậu vẫn thuận theo trái tim mà yêu hắn. Truyện viết ổn, đọc được.



Thâm Uyên Vô Sắc/深渊无色

♥ Mạt thế phản phái hệ thống/末世反派系统 (mạt thế, xuyên sách, HE)

Truyện này rất hay, có lẽ là truyện mạt thế đầu tiên tôi đọc nên ấn tượng sâu. Tôi cực thích Thương Viêm x Diễm Quân Ly. Cả hai người đều có tài trí xuất sắc, bề ngoài thu hút, và tình cảm chân thành dành cho đối phương. Trong suốt quá trình Diễm Quân Ly từ nhân vật phản diện thành nhân vật chính, bàn tay vàng biến thành bàn tay đen, không thể không kể công của Thương Viêm. Tuy ban đầu Thương Viêm vì muốn sống sót mà bám lấy Diễm Quân Ly, về sau cậu thật sự coi Diễm Quân Ly như anh trai, rồi chuyển thành tình yêu sâu đậm. Diễm Quân Ly cũng chính là bị thu hút bởi một Thương Viêm chân thành, quyến rũ, trẻ con, đầy dụ dỗ, lại có chút gian xảo, mạnh mẽ, kiên cường như thế. Sau khi Thương Viêm quay về thế giới thực, trải qua mấy tháng chịu đựng đau thương mới được trở về. Lúc đó bên này Diễm Quân Ly đã trải qua 4 năm. 4 năm trời ôm nỗi thương nhớ, Diễm Quân Ly chắc chắn rất khó chịu, nhưng điều này càng thể hiện được tình cảm sâu sắc y dành cho Thương Viêm. Thương Viêm lúc này không còn cơ thể khỏe mạnh, cũng không có dị năng, song dưới sự kiên trì tập luyện và bảo hộ của Hệ thống cùng Công lược, Thương Viêm khỏe lên nhiều, và cũng chẳng ai dám đụng vào cậu. CP này là một trong những CP đam mỹ tôi thích nhất. Trong truyện cũng có mấy CP phụ, tuy không rõ ràng nhưng tôi vẫn thấy hint bay đầy trời, thí dụ như Lâm Lăng – Lưu Sở Thiên, hay Tiểu Tam Nhi – Lý Thiên… Tiếc là tác giả không viết ngoại truyện cho họ. 



Thập Cửu Dao/十九瑶

♥ Tốt nhất phù hợp/最佳契合 (ABO, AxO, ngược, gương vỡ lại lành, HE)

Truyện cẩu huyết kiểu cũ, mất đi mới biết quý trọng. Hà Ngạn thầm mến Trình Phi Loan từ lâu, qua một lần 419, hai người dần dần dây dưa. Nhưng Hà Ngạn luôn bị đối xử mạnh mẽ như tra tấn hành hạ trong mỗi lần xxx. Xong việc Trình Phi Loan thường bỏ đi luôn, gặp mặt thì như người xa lạ. Sau đó Hà Ngạn mang thai, bị Trình Phi Loan đòi bỏ. Hắn cũng nhận được báo cáo tin tức tố hợp nhau 100%, thì càng muốn tránh xa Hà Ngạn. Trình Phi Loan là một Alpha kiêu ngạo tự tôn cao mắc chứng tìm ngẫu, phát cuồng tìm Omega của mình. Hắn không chịu thua trước khống chế của tin tức tố cùng tình dục, và thay vì chỉnh sửa bản thân, hắn chọn đuổi Hà Ngạn đi. Hà Ngạn bị bắt ký tên phẫu thuật trồng vào tuyến sinh dục nhân tạo, gần như ẩn đi tuyến sinh dục nguyên sinh. Hà Ngạn trốn đi, giữ lại cái thai. Lúc đó, Trình Phi Loan mới biết, những khi hắn phát bệnh, hắn mất trí nhớ và cứ lang thang đi tìm Omega của hắn. Hắn cũng mới phát hiện Hà Ngạn thật sự là Omega hắn từng gặp trong mơ. Và Trình Phi Loan nhận ra Hà Ngạn là Omega hắn yêu và tìm kiếm bấy lâu nay trong cuồng loạn. Đồng thời, Hà Ngạn tiếp xúc với hắn vốn chẳng phải âm mưu hay lòng tham gì hắn hay tưởng. Nối tiếp là điều mọi người đoán được, truy thê. Hà Ngạn là kiểu nhân vật ôn nhu nhân thê, nên quá trình ngược không đau tim lắm. Trình Phi Loan sai thật, mà không đến mức gương không lành nước khó hốt, tại tác giả tẩy trắng nhanh gọn lẹ rồi. Phần nhận ra tình yêu của mình hơi đột ngột, nhưng tổng thể vẫn chấp nhận được, đủ để tha thứ. Đoạn giữa chuyển giao hai phần có chút lấn cấn, song sau đó phát triển lên đọc mượt hơn. Pháo hôi có ra nhảy nhót một hồi, bị xử lý cái vèo, dù vẫn đủ vùng vẫy kích thích cốt truyện. Nói chung là không tệ lắm với một quyển truyện ngược cẩu huyết. Đọc giải trí được.



Thập Nhị

♥ Trọng sinh vị lai chi quân tẩu (xuyên không, tương lai, HE)

Đàm Tiểu Nhạc bị bệnh tim mà chết. Linh hồn cậu xuyên vào thân xác Hứa Duệ hơn 1000 năm sau. Lúc đó chủ yếu là nam – nam, và cậu cùng cha, Lý Văn Triết bị phản bội. Để trả thù và bảo đảm an toàn cho bản thân, Lý Văn Triết giúp Hứa Duệ đến buổi chọn bạn lữ của Việt Lăng Thiên, vị tướng quân tài năng của tinh cầu. Vụ tình cảm trong truyện bắt đầu hơi nhanh. Việt Lăng Thiên nhất kiến chung tình với Hứa Duệ, tình ý mập mờ ngay được. Đồng thời cảm giác Hứa Duệ trong này ngoài việc chứng tỏ tính cách bản thân, hoàn thành nhiệm vụ mang thai…thì không có tác dụng nhiều lắm. Cơ bản do cậu vẫn đang học, còn phải nghỉ mấy tháng do mang thai, mãi chưa đến lúc tốt nghiệp, nên cậu không ra tiền tuyến được. Song công nhận là Hứa Duệ đáng yêu. Việt Lăng Thiên khá ổn. Tổng thể tạm được.



Thiển Đạm Sắc/浅淡色

♥ Toàn cầu biến địa não tàn phấn/全球遍地脑残粉 (xuyên không, tương lai, thú nhân, mỹ thực, HE)

Truyện miêu tả mỹ thực rất ngon, dễ tưởng tượng, không cầu kỳ hoa mỹ. Tuy nhiên truyện tiểu bạch quá. Mộc Lê ở thế giới tu chân chưa từng xuống núi nên ngây thơ, xuyên sang thời tương lai không có ký ức nguyên chủ nên cái gì cũng mới, càng ngây thơ ngốc bạch ngọt hơn. Dù rất moe nhưng đọc nhiều cũng mệt. Truyện lại không mấy cao trào, toàn là nấu ăn rồi miêu tả món ăn. Có mấy chương chỉ kể lể mua đồ rồi nấu ăn cho Mộ Tranh cùng quản gia (!?). Nói chung thì đọc giải trí giết thời gian cũng được, không đến nỗi quá tệ không đọc nổi. 



Thiên Lạc Thủy/天洛水

♥ Vương tọa công lược bút ký/王座攻略笔记 (dị giới, phương Tây, xuyên không, trùng sinh, HE)

Gallan vốn là một học sinh cấp ba chuẩn bị thi cuối kỳ, lại bị kéo về dị giới kiếp trước trước trước trước. Cậu được bảo rằng cậu là đứa con thiên mệnh, cần phải trở về lên ngôi vị theo đúng quỹ tích vận mệnh, nếu không sẽ không thể sống quá 18 tuổi. Gallan chết dưới tay kẻ địch Heymos bốn lần, đến lần thứ năm thì trở về năm 7-8 tuổi. Lần này Gallan có rất nhiều thời gian để trưởng thành và phát hiện rất nhiều điều cậu vốn không biết. Mọi bi kịch của cậu và người xung quanh đều bắt nguồn từ những âm mưu xấu xa. Thông qua những giấc mơ báo mộng, Gallan thay đổi tất cả, trở thành vương tử người người quý mến và còn lên làm vua. Đây gần như là quá trình Gallan trưởng thành, học tập và sử dụng kiến thức mình biết để gây dựng một Yarren Landis thịnh vượng. Tính cách Gallan là thuộc dạng minh quân dân chúng mong muốn, công bằng chính trực, hơi bạch liên thánh mẫu nhưng không đến nỗi khó chấp nhận. Gallan được miêu tả vẻ đẹp bằng 7749 từ khác nhau, nào là mái tóc dài vàng óng, nào là da trắng nõn, hơi hướng vạn nhân mê. Thành ra ban đầu khi miêu tả tình cảm của vương huy Kamos, đại tế ti Shepherd, hay kỵ sĩ Kaijos thì đều thấy có chút ái muội, cuối cùng mới ngỡ ra toàn tình anh em, tình thân các thứ thôi. Nói chung tôi thấy Gallan rất tốt, ngoại trừ tuyến tình cảm dính đến Heymos. Đây là vấn đề to bự khiến tôi khó chịu đến tận những chương cuối.

Heymos là người giết Gallan trong bốn kiếp trước, Gallan có ám ảnh tâm lý, sợ hãi lo lắng, rất dễ hiểu. Tuy nhiên sau đó sự thật tiết lộ, Heymos hắc hóa do có kẻ mượn tay Gallan gián tiếp thiêu bỏng Heymos. Heymos chật vật sống sót nhưng Gallan lại mất trí nhớ, sống rất vui vẻ. Mọi người bảo vệ Gallan rất tốt, lại quên mất Heymos cũng là con người, cũng biết đau. Đương nhiên việc Heymos trút giận lên Gallan là không đúng, song dưới lập trường của Heymos, tôi có thể hiểu và việc giết Gallan chủ yếu là dẹp đường lên vương tọa thôi. Tuy nhiên, việc Heymos giết Gallan lại trở thành cản trở lớn nhất của hắn ở kiếp này. Gallan làm rất nhiều việc để Heymos không hắc hóa, vì bình an của mình và người xung quanh, nhưng Heymos hiểu nhầm và yêu Gallan lúc nào không hay. Truyện siêu siêu chậm nhiệt, đến mấy chương cuối mới thành đôi, mà cái lý do chậm nhiệt không phải do hoàn cảnh, là do Gallan. Heymos hy sinh cực kỳ nhiều cho Gallan, bỏ qua tự tôn, bỏ qua tham vọng, cúi đầu trước Gallan, nhường lại vương tọa cho Gallan. Đáp lại Heymos là sự trốn tránh, rồi đến chần chừ, rồi thiếu tự nhiên…của cậu. Heymos tự ngược rất nhiều, và tình nguyện chờ Gallan dù là chục năm trăm năm. Heymos tỏ tình vô số lần, đều bị từ chối. Tất nhiên, kẻ nguyện đánh kẻ nguyện chịu, cũng không than được với ai. Song tôi rất muốn hỏi tác giả xem công có phải con ghẻ không vậy? Chờ mãi lúc Gallan xiêu lòng thì Gallan phải theo vận mệnh, mắc bệnh chết đi. Heymos chưa kịp xxx, đến lời chấp nhận tỏ tình cũng nghe dang dở. Gallan thì hay rồi, vẫn ích kỷ như cũ. Dẫu việc Heymos sống tiếp để phát triển Yarran Lendis thành cường quốc là con đường bắt buộc, nếu không chính Heymos sẽ có kết cục xấu, tức là Gallan vẫn vì Heymos, nhưng cái câu “Ta không cần ngươi” nó đau cỡ nào. Việc ép Heymos cô độc một mình cả mấy chục năm khổ sở nhường nào, ai thương cho Heymos đây? Heymos còn làm giao dịch với thần linh, để mình bất tử, chỉ ngủ say suốt 2000 năm cho đến khi gặp lại Gallan, cũng đồng ý đổi tín ngưỡng lực của mình lấy ký ức của những người Gallan yêu quý vì hắn biết Gallan sẽ buồn khi những người đó nhìn cậu đầy xa lạ. Vậy mà Gallan không xin lỗi được một câu, đang suy nghĩ cảm thấy xin lỗi không đủ thì Heymos đã thương tiếc nói là không tức giận rồi. Tức chết đi được. Giống y như đoạn tưởng Heymos đã chết, Gallan chưa bị ngược bao lâu thì Heymos trở lại. Ở thời hiện đại, Gallan quyết tâm đi tìm Heymos thì Heymos tự tìm tới trước. Quanh đi quẩn lại thấy mỗi việc thể hiện được tình yêu của Gallan nhiều nhất là vượt qua ám ảnh tâm lý chấp nhận Heymos và công bố tình cảm trước mọi người. Ôi, đấy là còn chưa kể Gallan được mọi người yêu thương, và ai cũng cho rằng Heymos không xứng đáng với cậu. Tôi là dân hỗ sủng thiên sủng thụ mà còn khó chịu… Chẳng biết do gout của tôi hay do truyện này chính là cái hố lớn nữa.

Văn phong dịu dàng nhẹ nhàng đầy chính nghĩa. Tiết tấu hơi chậm song do nhiều tình tiết đan cài nên không thấy nhàm. Tuyến chính hơi kiểu thăng cấp lưu, có phần thuận lợi quá mức nhưng không vấn đề gì lớn, logic hợp lý. Dàn nhân vật phụ nổi bật ấn tượng. Tôi chỉ không thích tuyến tình cảm lắm, dẫn đến việc không thích vài chi tiết ở CP chính. Nói thật, nếu không phải truyện viết kiểu thần thánh hóa, cả tình yêu cũng được thần thánh hóa, thì dạng tình cảm như CP chính áp vào truyện hiện đại thành tra tiện luôn rồi.



Thục Thất/蜀七

♥ Trang viên của mị ma/魅魔的庄园 (xuyên không, dị giới, HE)

Trì Yến xuyên đến thời đại Trung Cổ, một đại lục rất kỳ lạ với các chủng tộc khác nhau. Trì Yến ban đầu được ở Thánh Viện, sau đó được sắp xếp trở thành lãnh chúa một thành nhỏ. Trì Yến luôn ngạc nhiên khi mình trở thành vạn nhân mê, ai cũng muốn bò giường, khiến cậu rất phiền. Trên đường tới lãnh địa, Trì Yến bắt gặp Kleist, một tinh linh, người duy nhất không u mê trước Trì Yến. Sau này Trì Yến mới biết mình là mị ma cuối cùng trên thế giới, còn Kleist là ma vương có sức mạnh siêu cường. Một điểm đặc biệt khiến tôi rất thích trong tác phẩm này là tương tác giữa nhân vật chính công thụ. Kleist luôn cưng chiều, bảo vệ Trì Yến. Trì Yến cũng bám dính Kleist, những lúc họ ở cạnh nhau đều rất ngọt ngào. Tuy rằng truyện là chủ thụ thăng cấp lưu, và nhân vật chính công không xuất hiện quá nhiều, song tình yêu của họ được miêu tả rất đẹp. Về vấn đề thăng cấp, ở đây Trì Yến cần phát triển từ một toà thành nhỏ trở thành một tòa thành lớn, từ một tòa thành thành nhiều tòa thành. Trì Yến là sinh viên mỹ thuật thích lịch sử, nhưng lại hiểu biết khá nhiều (thế mới có thể thay đổi được cuộc sống người thời đó), đương nhiên vầng sáng nhân vật chính mà, bàn tay vàng cũng không có gì. Trong quá trình viết, tác giả nâng Trung Quốc, đây là điều bình thường, truyện cũng là thế giới ảo tưởng không có các nước ngoài đời nên không có việc dìm nhau xuống, mà vẫn có chút xíu khinh thường các nước phương Tây. Tôi thích quan điểm của Trì Yến, các chủng tộc sống hòa bình bên nhau, không phân biệt. Các chính sách cũng đều hợp lý. Dù vậy, có cảm giác từ nửa sau đến cuối tác giả bị đuối. Trì Yến liên tục lặp đi lặp lại việc khai phá các thành, điều này khiến câu chuyện trở nên nhàm chán. Ngoài ra, tác giả chưa đủ bút lực để vẽ lên một không gian rộng lớn, vẫn luôn cảm thấy chưa tới. Nhưng tổng thể tôi hài lòng với tác phẩm này, cũng mang bóng dáng và hơi thở phương Tây xưa.



Thủy Sam/水杉

♥ Thú thế đệ nhất lười thương/兽世第一懒商 (xuyên không, tinh tế, thú nhân, HE)

Vinh Minh Thời ở hiện đại là một người mắc bệnh nan y, ốm yếu trên giường, chỉ có thể theo ông bà và học tập điêu khắc. Vinh Minh Thời xuyên đến thế giới thú nhân, trở thành một báo tuyết nhỏ bị bỏ rơi trên một tinh cầu xa xôi. Ở thế giới thú nhân này, các loại thú nhân dễ mắc chứng “táo cuồng”, một dạng điên cuồng hành hạ bản thân và người xung quanh. Thú nhân cần mang theo đá Năng Nguyên điêu khắc theo hình thú của mình, sử dụng năng lượng trong đó làm dịu bệnh tình. Tuy nhiên, thợ điêu khắc hiện có kỹ thuật không cao, điêu khắc ra hình dạng không tỉ mỉ chi tiết, cũng không huy động được toàn bộ năng lượng của viên đá. Cho nên, có thể đoán được Vinh Minh Thời có thể tung hoành cỡ nào. Sau đó báo tuyết nhỏ gặp rồng đen Ngao Già đang chịu chứng táo cuồng phát tác. Báo tuyết dùng vảy rồng rơi xuống của Ngao Già điêu khắc lại mảnh vỡ đá Năng Nguyên của hắn, và bộc lộ tài năng trước mặt Ngao Già. Ngao Già mang theo Vinh Minh Thời về thủ đô, chăm sóc nuôi nấng cậu. Và hai người phát triển tình cảm từ lúc Vinh Minh Thời vẫn lốt báo. Có phần “mạc danh kỳ diệu”, nhưng hỗ động khá đáng yêu. Bàn tay vàng bự, không sảng quá vì tốc độ đánh mặt quá nhanh. Motif hơi hướng Jack Sue, đơn giản lại ít bug. Nói chung đọc giải trí ok. Phiên ngoại có ấp trứng tạo từ gene, hai đứa bé cũng dễ thương.



Thương Thử Đồ Long/仓鼠屠龙

♥ Dị thế chi hư nam nhân (xuyên không, thú nhân, dị giới, ngược, HE)

Tôi chỉ bắt đầu đọc từ đoạn giữa truyện này, nhưng tôi cũng nắm bắt được những ý chính. Và tôi cảm thấy nhân vật thụ Lâm Lâm trong này ích kỷ quá mức, đến nỗi tôi không hiểu sao tác giả có thể xây dựng được một nhân vật như vậy. Lâm Lâm xuyên tới khi Delevine vừa có người yêu bị bắt cóc. Lâm Lâm nhất kiến chung tình với Delevine, theo đuổi suốt 3 năm trời. Sau đó, Jahn, người yêu trúc mã của Delevine trở về, nhưng lại mang bầu của Delsy, kẻ đã bắt cóc Jahn. Lâm Lâm dùng mê dược để gạo nấu thành cơm. Delevine vì trách nhiệm nên phải cưới, coi như chịu trách nhiệm. Nhưng tình cảm 20 năm không thể quên là quên, nên Delevine trong lòng vẫn có Jahn. Mặt khác Delevine hận Lâm Lâm, trên giường khá bạo lực, làm Lâm Lâm tưởng Delevine có máu S, tự bày thêm trò để lấy lòng Delevine. Từ đầu đến cuối là Lâm Lâm yêu trước, hạ mình để yêu, cũng tự bày âm mưu. Lâm Lâm còn mong Delevine cưới rồi là một lòng một dạ yêu nhau? Ai nói rằng cứ có người yêu mình là mình phải yêu lại? Tôi thấy Delevine sai ở mỗi điểm bạo hành Lâm Lâm trên giường thôi. Delevine không yêu Lâm Lâm đâu phải là tra? Sau đó Lâm Lâm còn muốn Delevine chỉ yêu mình, trong khi biết rõ tình cảm 20 năm phải từ từ. Lâm Lâm trách Delevine không yêu mình trọn vẹn, muốn ly hôn, nhưng rõ ràng lúc dùng thuốc thì phải biết điều này rồi chứ nhỉ? Rõ ràng là đơn phương, dùng kế để ép buộc người khác cơ mà? Sau đó dây dưa lằng nhằng, không quyết đoán, còn làm khổ cả người khác. Tôi thấy Sicily quá tốt bụng, quá thánh mẫu để bị Lâm Lâm cho hết hy vọng này đến hy vọng khác rồi cuối cùng tuyệt vọng tự lùi lại thành toàn cho Lâm Lâm luôn. Tôi đọc mà ngây cả người, chẳng hiểu  mình vừa đọc cái quái gì nữa. Chắc tôi không ngấm được nhân vật và cốt truyện của tác phẩm này.



Tiểu Cố

♥ Hậu cung thú hoàng (xuyên sách, dị giới, huyền huyễn, NP, H văn, song tính, HE)

Truyện H nên không mấy nội dung. Dịch Cẩn xuyên đến dị giới, nơi đây có Thú hoàng đứng đầu tất cả, có nhiệm vụ là sủng hạnh hậu cung mới giúp phi tần hậu cung không chết sớm. Người ở nơi đây thuộc tộc thú nhân, có thể biến hình thú hoặc người, đứng đầu là Thánh thú Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, ngoài ra còn có vô số thị quân khác trong cung. Thế giới này hơi giống nữ tôn, một vợ có nhiều chồng, và phải giao hợp thường xuyên mới sống được, còn không là chết dần chết mòn. Thú hoàng đời trước căm ghét trách nhiệm của Thú hoàng, không chịu thị tẩm, còn tra tấn ngược đãi hậu cung. Cuối cùng vẫn là Thanh Long Tạ Mạch Chương giết Thú hoàng rồi mới có Dịch Cẩn xuyên đến. Đương nhiên giết Thú hoàng có trừng phạt, mà chỉ được kể qua một chi tiết nhỏ, Dịch Cẩn cũng không quan tâm mấy. Tạ Mạnh Chương là Nhiếp Chính Vương cực kỳ tài giỏi, các nhân vật công khác cũng giỏi nhưng không sánh bằng. Dịch Cẩn mới xuyên rất ghét Tạ Mạnh Chương, Tạ Mạnh Chương cũng không hạ mình đi cầu thị tẩm, mãi tới khi sắp chết Dịch Cẩn mới tức tối chạy tới chủ động thị tẩm Tạ Mạnh Chương. Ban đầu Dịch Cẩn kiểu, có hậu cung vô số sủng phi thì không nên thiên vị một bên, phải cân bằng, nhưng thực ra có rất nhiều lần tỏ ra thiên vị, nhất là vì Bạch Hổ tương lai mà cãi cọ chất vấn Thanh Long Chu Tước, làm tôi hơi khó chịu. Sau này thì đỡ hơn nhiều. Tác giả có nói là phát triển đất nước cùng lúc với H, nhưng kỳ thực bàn tay vàng lớn, tuyến sự nghiệp qua loa, nên có cũng không khác không có lắm. Hậu cung mấy chục người, may mà tác giả cũng không đi vào cụ thể từng người, chỉ chọn khoảng chục người tiêu biểu. H không dài dòng, một điều tôi xem như ưu điểm ở đây. Truyện phù hợp đọc giải trí giết thời gian.



Tiêu Đường Đông Qua/焦糖冬瓜

Tuyệt xử phùng sinh/绝处逢生 (mạt thế, tương lai, HE)

Tôi không quá thích tính cách Tiêu Nham. Có lẽ để làm nổi bật lên sự mạnh mẽ và tình cảm của Hein Burton với Tiêu Nham mà tác giả để Tiêu Nham hơi bị yếu về mặt sức mạnh. Lúc nào cũng là cậu gãy xương, máu me bét be, suýt chết…. Hein xuất hiện và làm anh hùng cứu mỹ nhân. Tiêu Nham vừa có cảnh thể hiện khả năng thì sau đó chìm luôn. Tiêu Nham nghiêng về phía IQ cao hơn. Mà dù thông minh, cũng chủ yếu là trong ngành khoa học nghiên cứu hay bị chèn ép dưới áp lực cao, chứ bình thường cứ ngơ ngơ sao sao ấy. EQ thì thấp, bao nhiêu người thích mà không nhận ra (Tiêu Nham trong này hơi hướng vạn nhân mê). Thực sự thì việc xây dựng nhân vật Tiêu Nham có gây khó chịu chút. Bù lại mạch truyện ổn, kịch tính. Tôi thích yếu tố virus X để tăng ám muội mờ ám giữa Tiêu Nham và Hein. Hein cũng khiến tôi có cảm tình.



Tiểu Miêu Bất Ái Khiếu/小猫不爱叫

♥ Sau khi bị bốn vị hôn phu từ hôn, ta thành Thái tử phi của đế quốc (xuyên không, tương lai, thú nhân, ngụy NP, HE)

Thiết lập ban đầu của truyện khá ổn. Tô phá thiên, mèo và cây bạc hà (rất moe), đánh mặt, ngược tra, trang bức…. nhưng càng ngày truyện càng đi vào lối mòn, dẫn đến cái kết thập phần chán nản. Tôi thích sự lãnh đạm lại ôn nhu đầy hấp dẫn của Khúc Kính, song khi hắn lợi dụng người này người kia để ngược tra, tôi thấy mệt. Thứ nhất, diễn xuất rất thiếu thu hút. Thứ hai, nhiều tra quá, đọc mệt. Cứ thẳng tay giết tra tra có phải nhanh không (dù không được làm vậy…). Trong quá trình đó, Khúc Kính ái muội với ba anh em họ Khúc cũng làm tôi mệt -_- Kết thì cho Curtis không dung hợp được linh hồn nên Khúc Mộ Ly, Khúc Thanh Lam và Khúc Khiêm Chiêu đều có thể tự ngưng thực, như chơi 5P. Bên cạnh đó, chuyện xưa của thần tình yêu và thú vương quá nhanh, chẳng cảm nhận được tình yêu chút nào. 



Tinh Phân Dữu Tử Trà/精分柚子茶

♥ Vợ chồng gà ABO (ABO, động vật/gà, HE)

Một đại dịch ập tới, gà mái chết sạch, gà trống phân hóa thành ABO, gà Alpha rất mạnh mẽ cường tráng, gà Omega xinh đẹp chăm đẻ trứng, và gà Beta bình thường. Ở một ngọn đồi khá bình dân, ông chủ đi mua thuốc tiêm cho gà để tạo ra đàn ABO, thì số xui tất cả đều biến thành Beta, chỉ có một con Omega duy nhất không có pheromone và xấu xí nhất. Một ngày nọ gà Tiểu Kỷ (tiểu jj) cứu được một con gà trống Alpha tên là gà Đại Kế(đại jj). Gà Alpha vừa béo vừa mùa, nhưng anh nói mình bị bắt nạt cô lập do người khác ghen tỵ nên mới thành thế này. Tiểu Kỷ chăm sóc cho Đại Kế rất tốt, hai người dần yêu nhau, nhưng Tiểu Kỷ luôn sợ hãi có ngày Đại Kế nhìn thấy thì sẽ ghét mình xấu xí. Thế nhưng Đại Kế lại được đón về nhà, chủ nhân của Đại Kế là phú hào nhà giàu. Đại Kế tìm cách trốn về gặp Tiểu Kỷ, song lại chẳng may bị đập trúng đầu mất trí nhớ. Tiểu Kỷ quá tương tư nên đã vượt núi sông đi tìm Đại Kế. Tuy nhiên đến đó Đại Kế đã mất trí nhớ, không nhận ra Tiểu Kỷ, chỉ thấy quen thuộc. Tiểu Kỷ bị phũ nhiều lần vẫn luôn tiếp tục kiên trì đến gần Đại Kế. Tới một ngày phú hào không nhìn nổi việc hai con gà gần gũi, Đại Kế là gà bảo bối của phú hào, không thể kết đôi với một con gà Omega xấu xí được. Phú hào định giết thịt Tiểu Kỷ, Đại Kế đã nhảy ra uy hiếp bằng tính mạng mình. Bấy giờ Tiểu Kỷ mới biết Đại Kế rất yêu mình kể cả khi đã mất trí nhớ. Về sau Tiểu Kỷ cũng rất mắn đẻ, đẻ liên tục, mùi hương khi hai con gà giao phối còn khiến đàn gà xao động phát xuân. Tác giả còn miêu tả sơ qua lúc giao phối aka cảnh H nữa. Truyện ngọt ngào, hơi ngược xíu xíu không đáng kể. Motif lạ, nhân vật chính cũng lạ, nhưng ấn tượng sâu.



Tọa Cửu Liễu Thối Tổng Ma/坐久了腿总麻

♥ Nghe đúng mùi vị, tìm lại nhầm người/闻对了味道,找错了人 (ABO, AxO, hiện đại, thế thân, ngược, SE/HE)

Cái tên nói lên tất cả. Lâm Thanh Phong ở phòng giáo viên ngửi thấy tin tức tố của Dư Định, bị hấp dẫn, nhưng không nhìn thấy Dư Định mà chỉ thấy Dư Dương, nên đinh ninh tin tức tố này là của Dư Dương. Lâm Thanh Phong theo đuổi Dư Dương, rồi mới đau khổ biết được Dư Dương và bạn thân của mình là một đôi. Trong lúc uống rượu say, vô tình bắt gặp Dư Định phát tình, thế là xxx. Lâm Thanh Phong cho rằng tin tức tố Dư Định giống Dư Dương do họ là anh em họ, không tìm hiểu kỹ càng. Dư Định thì nhất kiến chung tình với Lâm Thanh Phong từ ngày đầu nhập học gặp ở phòng giáo viên. Sau đó nhìn ra Lâm Thanh Phong có cảm tình với Dư Dương, đau lòng khổ sở. Lên giường xxx xong, Omega sẽ ỷ lại Alpha, và Dư Định cũng bị lời lẽ ngon ngọt của Lâm Thanh Phong dụ dỗ, nên dần tin tưởng Lâm Thanh Phong thích mình, còn nhận lời kết hôn dù chẳng có đám cưới, chẳng có cầu hôn tử tế. Lâm Thanh Phong trong mấy năm hôn nhân không đối xử thân mật như các CP AO khác, Dư Định quy về tính cách lãnh đạm lạnh lùng. Trong lúc đó, Lâm Thanh Phong cũng không phát tác bệnh gene tin tức tố phát cuồng nữa, vì tin tức tố của Dư Định có độ phù hợp 98%. Hai người kiểu như định sẵn là một CP, song Lâm Thanh Phong đinh ninh mình thích Dư Dương. Cẩu huyết xảy ra khi Dư Dương bị nghi ngờ mắc bệnh gene phát cuồng, và cùng lúc, mẹ Dư Định phát bệnh này. Lâm Thanh Phong mời bác sĩ giỏi nhất về bệnh này đến khám cho Dư Dương, bỏ qua cầu xin từ Dư Định. Dư Định đến tận bệnh viện nơi Lâm Thanh Phong ở và phát hiện hóa ra mình chỉ là thế thân của Dư Dương. Dư Định thất thểu về bệnh viện mẹ đang nằm, gặp mặt bà lần cuối, và cha cũng ra đi ngay đêm đó theo vợ mình. Dư Định shock tâm lý, không cẩn thận ngã cầu thang, tuyến thể bị đập vỡ, phải cắt bỏ. Và đồng thời, Lâm Thanh Phong biết mình nhận nhầm người, đã gây ra sai lầm không thể cứu vãn. Vụ cha mẹ Dư Định có được tẩy trắng bằng lý do bệnh cấp tính, dù có mời bác sĩ về cũng không cứu được. Trong kết HE thì là nguyên nhân Lâm Thanh Phong không đáng hận lắm. Trong bản BE thì là một lý do đỡ thù hận hơn, nhưng vẫn chứng tỏ vị trí của Dư Định trong lòng Lâm Thanh Phong lúc đó. Một nguyên nhân khác là bệnh tâm lý cưỡng bách cố chấp của Lâm Thanh Phong, đã nhận định là khó thay đổi. Ngược cũng ổn, nhưng hai kết cục tôi thấy cứ sao sao. Kết BE Lâm Thanh Phong chết do bệnh phát tác, Dư Định khó sống thoải mái. Kết HE, vẫn kiểu cũ, mặt dày mày dạn chuyển đến gần nhà, rồi động đất xảy ra. Nói chung, bug tùm lum, từ cái vụ nhận nhầm người đã có nhiều điểm không logic lắm (trừ khi IQ nhân vật không tại tuyến thật). Đọc giải trí tạm được.



Tố Nhân

♥ Trọng sinh chi phế tài phấn đấu (trùng sinh, hiện đại, tương lai, dị năng, huynh đệ văn, HE)

Tưởng Mộc Mộc mang gen bình thường, không dị năng, có thể coi là một phế vật ở thời tương lai. Nhưng nhờ gia thế lớn nhà họ Tưởng, Tưởng Mộc Mộc bị cưng chiều đến mức có chút ngây ngô ngốc nghếch. Vì thế Tưởng Mộc Mộc mới bị Đàm Thu Minh lừa dối nhiều như vậy mà vẫn cứ tin tưởng, đến lúc chết mới biết sự thật. Hắn trùng sinh nhưng ngoài việc rút kinh nghiệm không tin tưởng người, còn tìm cách học võ công, thì quả thật tôi không thấy hắn trưởng thành nhiều lắm. Đó là một lý do tôi không thích Tưởng Mộc Mộc mấy. Tôi thấy thương cho Tưởng Mộc Cận kiếp trước vì quá đau đớn nên tự sát bên cạnh xác Tưởng Mộc Mộc. Đàm Thu Minh thì nhận đủ cảm giác mất mát hối hận vì mất rồi mới biết quý trọng. Tổng thể thì truyện đọc được, tùy mức độ chấp nhận của từng người.



Tố Nhục Bô/素肉脯

♥ Chính là không ly hôn/就是不离婚 (tương lai, sinh tử văn, cơ giáp, HE)

Đây là câu chuyện diễn ra ở một thế giới tương lai, có Kiếm giả và Phục tùng giả, kiểu giống ABO về mùi và động dục, đồng thời giống ca nhi hay thú nhân về cách phân chia giới tính. Tầm 20 chương đầu đọc khá bức bối. Một người trì độn, có phần ngây ngô. Một người biệu nữu ngạo kiều, thi thoảng muộn tao. Không có sự biến đổi gen của Yến Thù Thành, từ Kiếm giả thành Phục tùng giả, thì hai người này cả đời cũng không có cơ hội. Yến Thù Thanh luôn cho rằng Cận Hằng thích Lý Khác Nhiên giống mình, cũng chẳng nhìn ra bộ mặt thật của Bạch liên hoa mà suốt ngày nghĩ những điều tồi tệ nhất về Cận Hằng. Về phần Cận Hằng, yêu thầm đủ khổ, nhất là với thân phận hai người, Kiếm giả. Ở thế giới này hai Kiếm giả bên nhau bị cấm và coi là phản tự nhiên (giống quan điểm về LGBT của nhiều người hiện nay vậy). Cận Hằng không có khả năng biểu lộ. Thêm vào đó, tính cách độc mồm độc miệng, biệt nữu cực kỳ của Cận Hằng chỉ khiến Yến Thù Thanh càng thêm ghét cay ghét đắng. Sau khi xé mặt nạ của Bạch liên hoa, rồi trải qua nguy hiểm sinh tử, mọi thứ mới bắt đầu ngọt ngào hẳn. Cận Hằng và Yến Thù Thanh trở nên đáng yêu hơn nhiều. Với vai trò quân nhân, hai người trải qua một loạt nhiệm vụ khó khăn, bồi đắp tình yêu thêm sâu đậm. Tổng thể thì truyện không tệ, đọc giải trí ổn.



Trác Lam

♥ Dạ chi sát (xuyên không, dị giới, ma pháp, phụ tử văn, OE)

Tuyệt Sát là một sát thủ cổ đại, lạnh lẽo, cô độc, đúng bản chất của một đệ nhất sát thủ. Trong một lần làm nhiệm vụ Tuyệt Sát bị trúng độc. Y xuyên vào đứa trẻ sơ sinh gia tộc Khải Tư Lan. Nhưng y không có dao động ma lực, bị coi là phế vật và bị người cha Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan ném cả mẹ con vào rừng rậm đầy ma thú. Tuyệt Sát vốn là người trưởng thành, lại vẫn mang tính cách của kiếp trước nên y ôm hận với Lam Đức từ lúc đó. Sự kiêu ngạo từ cốt tủy không cho phép y yếu đuối, càng không cho phép có người chà đạp lên lòng tự tôn của y. Tám năm trời ròng rã luyện tập nội lực và bí kíp võ công, Tuyệt Sát một mình tung hoành trong rừng, giết ma thú luyện tập. Lam Đức gặp lại Tuyệt Sát trong hoàn cảnh đó. Thân ảnh nhuốm máu trong đêm đẹp như ám dạ tinh linh đã hấp dẫn Lam Đức. Hắn ép y ở bên cạnh, y căm ghét nên trốn chạy. Hắn tìm đến mẫu thân y, khiến y không còn lựa chọn nào khác, phải vào ở trong gia tộc. Lam Đức không hiểu được lòng tự tôn cao ngất của Tuyệt Sát, chỉ nghĩ là y hận hắn bỏ mặc y suốt 8 năm trời sống trong nguy hiểm. Do đó hắn nhiều lần dùng vũ lực, sức mạnh ép buộc y. Điều này càng làm gia tăng hận thù của Tuyệt Sát. Lam Đức nhìn vẻ mặt chán ghét, hận không thể giết mình của Tuyệt Sát thì chẳng vui vẻ gì. Nhưng hắn điên cuồng, hắn si mê không dứt ra được. Hắn thà Tuyệt Sát dành trái tim cho mình, dành tình cảm cho mình, dù là hận vẫn coi như hắn trong tâm trí Tuyệt Sát. Nếu không thì hắn hẳn như Bích Ti, người mẫu thân Tuyệt Sát muốn rời bỏ. Hai người cứ thế giày vò nhau, dây dưa nhau, yêu hận chồng chất… Tuyệt Sát không biết yêu, không hiểu tình yêu, càng không muốn yêu. Vì thế ban đầu y cho rằng Lam Đức sỉ nhục y, đùa giỡn y, coi y như nữ nhân để phát tiết. Y ngày càng hận Lam Đức. Còn Lam Đức chưa yêu bao giờ, cho là yêu bá đạo độc chiếm cuồng vọng nên ép buộc Tuyệt Sát càng nhiều, càng khiến Tuyệt Sát muốn giết hắn. Hai người lãnh tâm lãnh tình, lại mạnh mẽ kiêu ngạo, cố chấp kiên quyết, không ai chịu nhường ai. Nhưng ít ra so với Tuyệt Sát, Lam Đức còn hiểu cái gì là tình. Tôi đã rất mong chờ một HE. Song khi đọc đến nửa truyện tôi cảm thấy không đúng lắm, suy nghĩ đến lời nguyền rủa đầu truyện tôi càng nghĩ đến khả năng xấu. Cho nên tôi mò đọc kết luôn. Quả thật là một cái kết OE. Tuyệt Sát vẫn hận Lam Đức nhưng không còn sâu sắc như trước. Lam Đức thì hiểu ra là không thể ép buộc cưỡng chế tình yêu. Cái kết mở thật sự khiến tôi không hài lòng chút nào.



Trì Đại Tối Cường/池袋最强

ABO (ABO, AxO, tiểu ngược, HE)

Thụ thích công, thích từ rất rất lâu rồi. Nhưng công không biết, mọi người không biết. Ai cũng tưởng thụ là nhất kiến chung tình. Công không thích thụ, hai người cũng không phải định mệnh của nhau. Ảnh hưởng của tin tức tố chỉ có 5%. Vì thế thụ tiến hành giải phẫu tuyến thể. Rồi hai người họ bởi sự cố gắng theo đuổi của thụ, vấn đề gia đình công,…mà đến gần với nhau hơn. Công không muốn lợi dụng thụ, lợi dụng gia thế của thụ nên đuổi thụ đi nước ngoài. Thụ trở về, thành giám đốc, nhưng cố chấp với công còn nguyên vẹn, kèm thêm chút không cam lòng. Tình yêu của thụ đả động công, họ kết hôn. Và vấn đề xảy ra khi Alpha và Omega định mệnh của họ đến. Công không sai, hắn chỉ là không yêu thụ thôi. Sau đó thì hắn tự ti trước tình yêu sâu sắc của thụ, lại không rõ nó có chịu ảnh hưởng bởi hấp dẫn từ Alpha định mệnh kia không. Hắn cũng sợ hãi cơ thể thụ chịu phản ứng phụ của việc giải phẫu quá lớn. Tình yêu của hai người mở đầu không tốt, quá trình không tốt. May là họ có thể tin tưởng đối phương yêu mình chứ không phải tin tức tố. Truyện ngắn nên nhiều chỗ hơi hời hợt. Ngược hầu như là do thụ yêu thầm quá đau khổ. Kết cục HE, thụ vốn khả năng thụ thai thấp, vừa giải phẫu lấy lại tuyến thể thì có thai sinh đôi ngay lập tức (!?). Tổng thể khá bình thường, không tệ lắm nhưng không quá hấp dẫn.



Trĩ Vãn/稚晚

♥ Xuyên thành bá tổng pháo hôi nam thê/穿成霸总的炮灰男妻 (xuyên sách, tinh tế/hiện đại, huyền huyễn, HE)

Ôn Uyển xuyên vào quyển sách này từ khi còn nhỏ, nên cuộc đời này chính là của Ôn Uyển. Câu chuyện bắt đầu từ khi Ôn Uyển đã sống trong thế giới này hơn 20 năm, theo cốt truyện mà kết hôn với Cố Giai Thâm. Hai năm kết hôn không tình cảm, Cố Giai Thâm dằn vặt Ôn Uyển, chỉ tìm đến cậu khi cần làm giảm sự nóng nảy của mình. Bối cảnh xây dựng mờ mờ ảo ảo, đọc được chục chương mới biết nó được thiết lập theo kiểu lính gác và dẫn đường, có trị số san thể hiện sức mạnh. Trị số này không được dao động quá mạnh, cần người có gene tương xứng an ủi đối phương. Cố Giai Thâm dùng phương thức của mình hành hạ giày vò Ôn Uyển. Ôn Uyển thuộc dạng yếu ớt, đau là nước mắt trào ra như có van, khiến Cố Giai Thâm càng thích bắt nạt cậu. Ờm… Quan trọng nhất là Ôn Uyển không yêu Cố Giai Thâm. Ôn Uyển luôn cười cười, vì đơn giản cậu không giỏi giao tiếp, đầu óc chậm chạp, ngơ ngơ ngác ngác. Nói là ngốc thì cũng không hẳn, nhưng tôi cảm thấy tính cách Ôn Uyển được xây dựng có phần giống với bệnh tự kỷ. Cũng chính bởi tính cách này mà Ôn Uyển không hiểu tình cảm, không ghét không hận, càng không yêu, cậu chỉ xúc động với những người mẹ, điều này là do ảnh hưởng từ bà ngoại kiếp trước. Ôn Uyển theo kiểu vô tính/asexual, nếu không phải Cố Giai Thâm bá đạo chen vào cuộc sống của cậu thì cậu sẽ chẳng ở bên ai. Đến cuối Ôn Uyển cũng không hẳn là yêu Cố Giai Thâm. Cố Giai Thâm thì được miêu tả là tra rất tra, song cuối cùng giải thích là do cốt truyện ép buộc, đến cả việc yêu Phó Hạ cũng là do cốt truyện. Cố Giai Thâm đã tự giải thoát bản thân bằng tình yêu với Ôn Uyển. Tuy nhiên, câu chuyện không chỉ dừng ở yêu đương, tác giả còn cố nhét thêm những chi tiết huyền huyễn, người rắn, biến đổi gene,…v.v. Truyện chẳng dài, cũng không được xác định rõ vấn đề ngay từ đầu. Đang từ truyện tình cẩu huyết truy thê cua gắt sang âm mưu to lớn gì đấy, rồi dính cả đến thân phận thật của Cố Giai Thâm là con lai người rắn (?!). Bên cạnh đó, câu chuyện của cha mẹ Cố Giai Thâm cũng ngược tâm lắm, kết hôn vì gene xứng đôi cao, cũng có bạch nguyệt quang tình đầu gì đó. Cha Cố thì miêu tả là không giỏi ăn nói, nói năng chậm chạp blablo, nghe mà bực mình. Quan chức cao cấp của quân bộ có thiết lập hay ghê. Nhưng mẹ Cố bắn trả một súng cũng đã đời lắm. Chỉ tiếc không biết sau này thế nào rồi. Hy vọng tác giả cho một đáp án ở phiên ngoại.

Tổng thể truyện khá lộn xộn lung tung. Thiết lập có điểm thú vị song khai thác yếu, bút lực không đủ. Càng về cuối càng đuối.



Trường Sinh Thiên Diệp/长生千叶

♥ Cửa hàng sủng vật tinh tế (xuyên không, JX3 đồng nhân, game online, tinh tế, dị thú, HE)

Lam Hàn Phong đang chơi Kiếm Tam, vừa vào phó bản liền xuyên đến thế giới kỳ lạ. Bản thân cậu là một nhân ngư từ hành tinh Theo, vì liên hôn chính trị mà được gả cho Roy tướng quân. Lam Hàn Phong không phải là nhân ngư yếu đuối nhu nhược kia mà là một người mạnh mẽ kiên cường. Cậu vẫn còn sử dụng được các kỹ năng của Ngũ Độc phái trong game, triệu hoán được dị thú. Độ buff này đủ để cậu trở thành người mạnh nhất, mạnh hơn cả Roy luôn. Cũng chính do sự tự tin và bản lĩnh ấy đã khiến Roy bắt đầu yêu cậu. Roy không phải tra nam, hắn chưa từng ngoại tình, tay ba tay tư gì. Đơn giản là hắn ghét những kẻ yếu đuối nên mới không quan tâm đến nguyên chủ ngày trước. Song hắn đúng là dạng trung khuyển công. Từ hứng thú đến yêu thương, Roy bao giờ cũng quan tâm Lam Hàn Phong trước hết. Hắn loại bỏ tất cả những kẻ có thể chen chân vào cuộc sống hai người họ. CP phụ Rex x Fred thể hiện ổn. CP Sean x Cody hay Leslie x Laurent tuy ít đất diễn nhưng JQ khá nhiều. Tổng thể truyện ok. Bàn tay vàng hơi quá nhưng vẫn chấp nhận được. 



Túy Ẩm Trường Ca/醉饮长歌

Con mèo cuối cùng trong vũ trụ/全宇宙最后一只猫 (xuyên không, tương lai, tinh tế, huyền huyễn, HE)

Việt An là một con mèo, theo đúng nghĩa đen, cho nên đây là một câu chuyện moe moe ngọt ngào. Việt An là mèo thành tinh ở thời hiện đại, chẳng may xuyên đến tương lai tinh tế mấy trăm năm sau, trở thành con mèo duy nhất còn sót lại từ địa cầu. Việt An là mèo nhưng cũng không quá ngốc bạch ngọt, ít ra thường thức có biết, bị Quý Tu Quân bắt học thêm nữa. Quý Tu Quân là Nguyên soái, không phải fan cuồng của mèo (đương nhiên bông bông mềm mềm moe moe vẫn khiến người thích), nên không bị quá đà khó tưởng tượng như vài người coi mèo là tất cả. Truyện tình tiết không nhiều lắm, đọc tạm được. Đôi khi tôi cảm thấy hơi chán chút.



Túy Hoa Ngọa Tuyết/醉花卧雪

♥ Thú thê chi Quân gia biến Hoàng phu (xuyên không, JX3 đồng nhân, thú nhân, hệ thống, HE)

Truyện không quá phức tạp. Tiết tấu nhiều lúc khá nhanh. Lambert và Lý Thiệu Thần thực ra quá trình tiếp xúc không nhiều. Về sau chủ yếu là vụ lăn giường khó quên và đứa con nên quay lại với nhau. Diễn biến tâm lý dễ hiểu. Nội dung bình bình. Không tệ nhưng cũng không quá ấn tượng.



Túy Nhiễm Khinh Ca/醉染轻歌

♥ Mỗi ngày ảnh đế phát sóng trực tiếp làm cơm/影帝天天直播做饭 (xuyên không, tinh tế, tương lai, mỹ thực, HE)

Nguyễn Đường là blogger về mỹ thực ở thời hiện đại, gặp tai nạn máy bay và xuyên đến tương lai mấy ngàn năm sau khi TRái Đất bị một tinh thạch va đập. Nguyễn Đường xuyên vào thân xác ảnh đế cùng tên nên truyện mới có tên như vậy, chứ chẳng liên quan chút nào đến showbiz cả. Thời đại công nghệ trí năng tăng cao, khái niệm toàn tức phát triển, người xem có thể thưởng thức mùi vị thức ăn qua dữ liệu ảo (nếm được vị chứ không phải thực sự ăn). Tuy nhiên, tri thức Trái Đất cũ bị mai một nhiều, các công thức nấu ăn thông thường mất hết. Thực vật nguyên liệu cũng cần trải qua viện khoa học kiểm tra, rồi hội đầu bếp thử nghiệm, mọi người mới có thể sử dụng và biết cách sử dụng. Sự xuất hiện của Nguyễn Đường có thể nói là truyền kỳ trong thế giới này. Nấu ăn, chế biến, đều rất xuất sắc, livestream tăng mạnh số lượng người xem, nổi tiếng toàn đế quốc và liên bang. Bàn tay vàng cực bự, nội dung cũng khá dễ đoán. Nhân vật chính công Hạ Vân Sâm thì vẫn là kiểu thiếu tướng trẻ tuổi anh tuấn, tương lai đầy hứa hẹn. Gia cảnh Hạ Vân Sâm rất lớn. Anh ruột Hạ Vân Dật còn là viện trưởng viện khoa học. Nguyễn Đường có chống lưng mạnh vậy nên không phải tự động tay động chân xử lý kẻ phản diện nào hết, chỉ cần nấu ăn thôi. Có một điểm tôi thích ở truyện là phần các món ăn và cách miêu tả quá trình cùng hương vị thức ăn. Các món ăn hầu như là dạng đồ ăn gia đình bình thường, chứ không cao siêu như Mãn Hán Toàn Tịch hay yến tiệc cung đình gì (trừ khi có dịp đặc biệt bắt buộc phải khoe khoang). Dùng từ khá dễ hiểu, không quá hoa mỹ bay bổng. Truyện bàn tay vàng bự, đặc biệt sảng. Đọc giải trí khá ổn.

♥ Vú em quật khởi thời mạt thế/末世之奶爸崛起 (mạt thế, hệ thống game, xuyên không, trùng sinh, HE)

Đây là một câu chuyện có hệ thống game nên đương nhiên sẽ là một bàn tay vàng nghịch thiên. Nhưng điều tôi thích ở truyện này là việc nâng cao tình đoàn kết và tổ đội. Tiểu đội Tật Phong 10 người Lục Văn Ngạn, Sở Tử Khiên, Sở Tử Nghiên, Tề Hành, Tề Nhạc, Đường Ngọc, Phương Cảnh Dương, Lý Minh Viễn, Ngô Lỗi và Triệu Hoành Bác đều là những người có nhân cách đảm bảo. Việc Lục Văn Ngạn chia sẻ bí mật to lớn của mình, chia sẻ mọi người đan dược tạo dị năng, thức ăn, bí tịch, nhận đồ đệ truyền thừa….đều nói lên tính cách tốt đẹp của Lục Văn Ngạn và nâng cao tinh thần đoàn đội. Cũng do đánh theo tiểu đội nên sẽ không có việc một người có sức mạnh nghịch thiên. Mọi người đều phải luyện tập kỹ năng cận chiến, đồng thời dần dần nâng cao khả năng dựa vào phó bản game của Lục Văn Ngạn cùng hấp thụ tinh thạch. Lục Văn Ngạn ngoài kỹ năng game nghịch thiên có thể cứu sống người chết ra thì không phải số một thế giới gì hết. Mà kỹ năng này cũng có phản phệ và bị làm lạnh 15 ngày nữa. Nói chung tác giả làm rất tốt việc biến cuộc sống mạt thế thành một dạng game thực tế, tăng cấp, đánh quái (zombie), nhận thưởng, kỵ tọa…. Truyện khá ổn, song kết thúc có vẻ hơi vội. Tôi nghĩ còn có thể thêm vài chương nữa về cuộc sống ở Thủ Đô của tiểu đội này cơ.



Tùy Tâm Nhi Vi/随心而为

♥ Trọng sinh chi tinh tế cự tinh (xuyên không, tương lai, tinh tế, showbiz, HE)

Chẳng hiểu sao tôi đọc không nổi truyện này. Cách xây dựng bối cảnh hay thân thế của Biệt Tư Hoằng làm tôi không quá thích. Sự suy nghĩ khác biệt của Biệt Tư Hoằng với người dân bản địa cứ gượng gượng sao ấy. Mà có gì không hiểu thì phải hỏi hoặc tự tra chứ. Biệt Tư Hoằng vì cái không hiểu của mình mà trở nên ấn tượng, nhưng cũng thể hiện tính lười. Lục Tế không quá nổi bật. Lục Uyên thì ban đầu tôi còn cho là người bị hại, hóa ra là phản diện -_- Nói chung là truyện này tôi không có kiên nhẫn đọc hết. Được cái bối cảnh thế giới thú vị. Gương mặt châu Á là đẹp đẽ quý hiếm, mặt dẹp sắc sảo tuấn mỹ kiểu Tây thì là xấu. Biệt Tư Hoằng tìm người soái nhất thì ra ảnh Lục Tế, siêu soái. Thế là hắn tự trang điểm che gương mặt mình, về sau mới phát hiện vẻ đẹp của mình mới là chủ lưu.



Tuyết Gia/雪耶

Trọng sinh vị lai chi sinh bao tử (xuyên không, tương lai, thú nhân, hệ thống, HE)

Truyện khá dễ thương. Mông Hiểu Dương uống nước sặc chết, xuyên vào thân thể của nhị thiếu họ Mông, cùng tên họ, ngoại hình giống cậu, nhưng bị cho là con hoang và bị đuổi khỏi gia tộc. Mông Hiểu Dương sống lại có hệ thống, làm nhiệm vụ, bắt đầu quá trình xây dựng cuộc sống hạnh phúc. Thế giới này giống cái có khả năng sinh dục được quý như vàng, á thú có giá trị dựng dục cao cũng được coi trọng. Nhờ vào hệ thống, Mông Hiểu Dương có chỉ số năng dục 9, tức là bách phát bách trúng. Bên cạnh đó, với năng lực của sinh viên khoa Văn, Mông Hiểu Dương còn là một tác giả nổi tiếng với những tác phẩm hấp dẫn, dù là hơi ngại khi mượn ý tưởng của tiền nhân. Mông Hiểu Dương cũng mượn cả những bài hát nổi tiếng ngày xưa nữa. Tuy cảm giác hơi bàn tay vàng nhưng vẫn chấp nhận được. Tình yêu của Mông Hiểu Dương và Lâm Hô tiến triển hơi nhanh chút, một phần do ảnh hưởng của giá trị dựng dục quá cao. Nhưng tổng thể rất hạnh phúc. Tôi thích nhất mỗi khi Mông Hiểu Dương mang thai, đẻ trứng rồi khiến mọi người ngưỡng mộ ghen tị, Lâm Hô và Lâm gia thì sung sướng hết cỡ, nhất là lúc ban đầu khi hệ thống can thiệp vào, sinh một lúc 4 bào thai siêu khỏe siêu tài. Đến cuối truyện tổng nhóc con của Mông Hiểu Dương những 9-10 đứa, đủ lập thành đội bóng, mà có khả năng còn tăng trong tương lai. Đọc rất dễ thương. Mấy quả trứng tưởng tượng thôi đã thấy cute rồi. Tác giả cũng không viết về CP thế hệ sau (đương nhiên trừ CP định sẵn là Lâm Hi vs Triệu Lê), điều này hợp với ý tôi. CP phụ Lâm Cẩn x Triệu Nhân khá ok. Đông Phương Thanh tuy chịu oan ức do thiếu quyết đoán phải chia tay Lâm Cẩn, về sau cũng được tác giả bù đắp, dù có hơi gượng ép. Tổng thể truyện ổn, không phải dạng hồi hộp gay cấn song cũng không nhạt nhẽo.



Tứ Hỉ Thanh Viên/四喜汤圆

 ♥ Trọng sinh mạt thế chi mệnh chủ Thanh Long (mạt thế, huyền huyễn, HE)

Truyện không tập trung nhiều vào tang thi hay cường giả mạt thế mà chủ yếu về khúc mắc năm trăm năm của Ân Quyết và Long Sùng Vũ vì dù sao Ân Quyết là Long quân còn Long Sùng Vũ là Cửu Anh thượng cổ. Tôi đọc thấy thương Ân Quyết lắm. Y bị ngược nặng nề từ lúc đầu đến về sau. Sự lạnh lùng của Long Sùng Vũ lúc dùng Tru Tiên kiếm đâm xuyên qua y luôn là vết thương sâu kín trong tâm hồn. Mỗi lần nhìn thấy hồn thể mình có một lỗ thủng lớn trên người là Ân Quyết trở nên bi thương. Hồn phi phách tán, mãi mới tập hợp được hồn và tạo được thân thể, nhưng y rất yếu. Sau đó y gặp lại Long Sùng Vũ. Thực ra thì tôi thấy thương Ân Quyết song không hận Long Sùng Vũ lắm. Vì lúc đó Long Sùng Vũ là bản thể khác, bản thể bị ma hóa, với lại hắn vốn không biết mặt Ân Quyết. Sau khi Ân Quyết hồn phi phách tán, Long Sùng Vũ đã thoát khỏi ngục lao và tìm kiếm Ân Quyết khắp nơi. Gặp lại lần nữa, Long Sùng Vũ quyết không từ bỏ Ân Quyết, tìm mọi cách giữ cậu ở bên. Chính hắn cũng bị ngược tâm thảm thiết mỗi lần thấy Ân Quyết bi thương, mỗi lần nhớ tới vết thủng ở ngực y, mỗi lần nhắc lại sai lầm lúc đó. Hắn hối hận rất nhiều. Đây hẳn là nuối tiếc lớn nhất trong suốt mấy vạn năm hắn sống. Hắn thu thập từng mảnh giấy Ân Quyết và hắn trao đổi nói chuyện trong cái hũ, lôi ra đọc mỗi khi nhớ đến Ân Quyết. Hắn không phải là tra nam. Kể cả nhân cách phân liệt, hắn cũng không phải tra nam. Cả hai nhân cách đều yêu Ân Quyết sâu sắc. Chính hắn đã từ bỏ trả thù để lựa chọn Ân Quyết. Nói chung truyện này đọc khá ổn. Miêu tả diễn biến tâm lý được. Nội dung phát triển tốt, tuy nhiều chỗ còn hơi dài dòng. 



Tử Sắc Mộc Ốc/紫色木屋

♥ Thiên nguyệt chi mị (dị giới, xuyên không, ma pháp, huyết tộc, phụ tử văn, HE)

Truyện này khá dài, nhưng theo tôi thì có sức hấp dẫn thu hút lớn. Nội dung xây dựng tốt, thắt mở hài hòa. Nhân vật chính Thiên Nguyệt Triệt và Thiên Nguyệt Thần rất nổi bật. Nhưng dàn phụ thì hơi đuối, trừ vài người như Nặc Kiệt, Liệt La Đặc, Đàn Thành…, còn lại mờ nhạt. Tôi thích tình yêu giữa Thiên Nguyệt Triệt và Thiên Nguyệt Thần, dù đôi lúc cảm thấy hơi sến. Cơ mà tác giả lại miêu tả tình yêu bắt đầu từ khi mới sinh, rồi lúc 5 tuổi của Thiên Nguyệt Triệt, cực kỳ biểu hiện rõ là luyến đồng. Đến cuối truyện Thiên Nguyệt Triệt cũng mới 13 tuổi thôi. Một thân mị hoặc người ngoài toàn là Thiên Nguyệt Thần. Thiên Nguyệt Triệt vì hình dáng thiếu niên nên không thu hoa đào mấy. Tôi phải cố thuyết phục bản thân là huyết tộc sống lâu nên không sao ấy. Bên cạnh phụ tử văn thì còn một cp ông-cháu ngoại hơi nặng đô, Thiên Nguyệt Thiên Hâm x Liệt Hi. Trong truyện nhiều đoạn tác giả xử lý tốt, song nhiều đoạn viết không tới, cảm giác hụt hẫng. VD như tôi không rõ Thương Khung đến tột cùng là yêu đệ đệ hay là yêu Thiên Nguyệt Thần, hay như đoạn kết dở chừng, không biết về dị giới hay ở Trái Đất, không biết Thương Khung và Tư Đồ Thánh Phi tương lai ra sao… Có vẻ tác giả cố gắng kết thúc vội vã. Nói chung vài đoạn hay vài đoạn dở, tổng thể bù cho nhau vừa đạt mức trung bình.



Từ Tra Tra/徐渣渣

Nhi tử của ta có ngàn tỉ/我的儿子亿万个 (xuyên không, sinh tử, tinh tế, tương lai, SE/OE chính văn)

Đừng tin tưởng tích phân hơn 300 triệu trên Tấn Giang. Đó là lừa đảo, lừa đảo, lừa đảo! Tôi đọc spoil trên Thư Hương xong cảm thấy ngạc nhiên tại sao tích phân cao như vậy với cái nội dung lôi điểm đầy rẫy. Thế là tôi mò đi đọc thử, và thực sự tôi quá ngây thơ rồi! Bị chửi không phải không có lý do. Trên Tấn Giang tác giả còn bị nói khắp nơi (mà vẫn không hiểu tại sao tích phân cao -_-). Tôi không đọc kỹ mà lướt lướt thôi, tóm được vài chi tiết về tuyến tình cảm, sợ quá tua tiếp, nên cốt truyện chính kỳ thực không quá hiểu rõ. Đại loại bối cảnh là ở tinh tế, có bộ tộc Salimon mạnh mẽ thống trị tất cả các bộ tộc khác, nhân loại nằm ở tầng chót, trừ một loại người gọi là “mật quả”. Tộc Salimon khả năng sinh sản cực thấp, phải kết hợp với chủng tộc khác để tăng dân số cùng bù đắp khuyết thiếu trong gene ở vấn đề sinh sản. Và những người được chọn mang thai là “mật quả”. Nhân vật chính thụ Hứa Chử xuyên thành mẫu trùng của trùng tộc ở một tinh cầu xa xôi. Có người spoil là có một kẻ đoạt xá một đứa con của Hứa Chử, cùng đứa con nói sẽ giúp tộc đàn lớn mạnh song cuối cùng hạ thuốc, khiến Hứa Chử mỗi ngày sinh hơn 10 đứa con, mỗi lần sinh cực kỳ đau. Hứa Chử thống khổ tuyệt thực muốn tự sát nhưng không chết được, bèn tha thứ!? Tôi skip nhanh quá nên lỡ mất đoạn này. Nếu là thật thì không có gì để nói nữa…

Còn nhân vật chính công Turs, hoàng đế tộc Salimon, chắc tính thành vạn nhân mê đi. Ai cũng say mê Turs, nguyện ý mang thai con có huyết thống của Turs. Và nhiệm vụ của Turs chính là tạo ra càng nhiều hậu duệ mang sức mạnh và gene tốt. Turs tiếp xúc và gặp Hứa Chử lúc trọng thương mất trí nhớ, được Hứa Chử chăm sóc, dần thích Hứa Chử. Nhưng Turs còn có bạch nguyệt quang Raphael, lấy lại trí nhớ vẫn quyến luyến bạch nguyệt quang, từng ái muội với Raphael trước mặt Hứa Chử lúc cảm thấy mình đã thích Hứa Chử, may là Hứa Chử không yêu thương sâu sắc, tránh thoát một kiếp bị ngược. Hứa Chử vốn là thẳng, muốn tặng hoa tặng nhẫn cho nữ phụ thì bị Turs chuốc thuốc, cho Hứa Chử phản công đè mình máu me đầm đìa, tỉnh dậy tỏ vẻ bạch liên hoa đáng thương bị hại. Hứa Chử ở cạnh Turs, rồi vẫn từ chối Turs. Sau khi chia tay, Turs về cầm quyền, mở một đám hậu cung. Turs định để cả thế giới tương lai bao trùm con của mình luôn ấy. Mục đích là đánh nhân vật phản diện boss, mầm mống là một phần lực lượng, còn hậu cung tất cả đều là công cụ, máy móc sinh sản (không nhầm thì là không có thân thể tiếp xúc mà theo kiểu “gieo hạt” thôi). Hứa Chử vẫn là tình yêu đích thực, Turs muốn cầm tù Hứa Chử trong thế giới hắn tạo ra riêng. Hứa Chử biết đến thân phận của Turs, biết Turs phải “gieo hạt, nhân giống”, cảm thấy đau lòng và thương cảm vì hai người đồng bệnh tương liên….

Bạch nguyệt quang Raphael thì ban đầu không cam lòng thành “mật quả” của Turs dù bị vô số người ghen tị, quyết định giết Turs, song khi Turs mất tích mới bắt đầu hối hận. Nghe đâu trước đó Raphael cũng là dạng vạn nhân mê dây dưa với đủ người. Có cả một đứa con tên Claire cùng với một kẻ giống Turs. Đến lúc Turs quay về, thì lại đã chuyển sang yêu thích Hứa Chử. Raphael hèn mọn cầu xin đứa con, Turs đồng ý, cho Raphael mang thai (kiểu “gieo hạt”), giữ Raphael bên người như kẻ được sủng ái nhất. Sau đó Raphael mất đứa con, bị nhân vật phản diện boss ký sinh, muốn cắn nuốt Turs. Mọi chuyện mới lộ ra tất cả là kế hoạch của Turs nhằm bắt gian tế cùng boss cuối. Turs muốn đồng quy vu tận. Hứa Chử muốn cứu Turs. Hết chính văn. Đọc lướt nên có thể có sai lầm nho nhỏ ở vài tình tiết, mà cơ bản cái câu chuyện này chính là loạn thất bát tao, rối mù một đám như thế đó.

Nói thật, ý tưởng thú vị, mà bút lực không đủ. Cốt truyện loạn thành một đống, nhất là phần cuối. Càng ngày càng lệch nội dung văn án. Càng viết càng quá đà, một đi không trở lại. Không rõ tác giả có đại cương hay là viết theo cảm tính đến đâu thì đến nữa. Phục bút nhiều lại không giải quyết đến. Tag điềm văn, sảng văn gì đều không biểu hiện ra được. Tuyến tình cảm chẳng ra làm sao. Sạch hay không sạch không là vấn đề, nhưng rối loạn như thế này, đến người ăn tạp như tôi còn chịu không nổi. Nếu chỉ có chính văn thì sẽ không rõ vô CP hay 1vs1, SE, OE hay HE. Tác giả đang ra phiên ngoại, hẳn sẽ giải thích thêm, cơ mà thật sự khó nuốt nổi câu chuyện có diễn biến thế này. Ngoài ra còn có chi tiết nam biến nữ nữa thì phải… Định đọc kết thôi, mà đọc mỗi kết thì chẳng hiểu mô tê gì, nên bắt đầu đọc từ đầu… Aiz. Chưa ngã sấp mặt, nhưng thật hold không nổi.



Tự Xuyên/似川

Chồng trước khó theo đuổi/前夫难追 (ABO, AxO, gương vỡ lại lành, tiền hôn hậu ái, tiểu ngược, HE)

Nguyễn Thừa chấp nhận kết hôn với Phương Trạch Ngôn vì thầm mến bấy lâu nay. Nhưng Phương Trạch Ngôn đồng ý vì muốn tạo dựng hình tượng người chồng tốt, tiến tới trong sự nghiệp dễ dàng hơn. Đây là một thế giới hôn nhân được phân phối sắp xếp theo mức độ phù hợp của tin tức tố. Tin tức tố của Nguyễn Thừa và Phương Trạch Ngôn vốn chỉ phù hợp dưới 20%, chính Nguyễn Thừa đã chịu đựng nỗi đau giày vò thể xác để phẫu thuật lại tuyến thể. Thế nhưng, ba năm trời, Phương Trạch Ngôn đi sớm về muộn, chỉ tập trung vào phát triển sự nghiệp. Phương Trạch Ngôn cũng chưa tạo “kết”, dấu hiệu vĩnh cửu Omega của mình. Nguyễn Thừa chịu đựng qua ba năm thời gian, đến tận khi giọt nước tràn ly khiến anh không thể không thất vọng thu dọn đồ đạc bỏ về quê. “Giọt nước” đó là một Omega nhà đầu tư công ty Phương Trạch Ngôn tặng. Phương Trạch Ngôn không hề làm gì, nhưng vẫn nhận vì muốn làm vui lòng nhà đầu tư. Nguyễn Thừa nghe được giọng của Omega này trên điện thoại, một lần rõ ràng rằng Phương Trạch Ngôn không yêu mình. Phương Trạch Ngôn hoảng hốt tìm mãi mới thấy Nguyễn Thừa, dùng tin tức tố ép Nguyễn Thừa động dục và tạo “kết”. Lần đầu tạo kết là thành công thụ thai 100%. Nguyễn Thừa vì không muốn dây dưa với Phương Trạch Ngôn nên quyết tâm uống thuốc tránh thai, không khác gì chọn sảy thai. Dĩ nhiên là không thành công, song sau này họ mới biết, và Nguyễn Thừa vẫn muốn rời khỏi Phương Trạch Ngôn. Phương Trạch Ngôn hối hận day dứt, chấp nhận ý muốn của Nguyễn Thừa. Phương Trạch Ngôn phẫu thuật rút tuyến thể, muốn giải thoát Nguyễn Thừa khỏi dấu hiệu vĩnh viễn. Sau đó Phương Trạch Ngôn bán công ty, mở cửa hàng hoa. Ba năm sau gặp lại, Nguyễn Thừa cảm động trước sự theo đuổi của Phương Trạch Ngôn, khuyên Phương Trạch Ngôn phẫu thuật đặt tuyến thể lại, kết HE. Truyện thực ra khá nhạt. Phương Trạch Ngôn ngoại trừ không yêu Nguyễn Thừa thì không làm gì có lỗi khác. Tâm lý nhân vật không được đi sâu. Motif cũ, dễ đoán. Đọc giải trí tạm tạm, không ngược lắm do tiết tấu nhanh quá.


Leave a comment (´。• ᵕ •。`)

Create a website or blog at WordPress.com